Làm chủ một cơn sân
Vào một sáng mùa thu, mình trên đường đến công trình thì nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong thì lập tức toàn thân xuất hiện 1 cơn sân.

Hành trình làm chủ cơn sân công phu đến cỡ nào?
Vào một sáng mùa thu, mình trên đường đến công trình thì nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong thì lập tức toàn thân xuất hiện 1 cơn sân.
Cơn sân mạnh đến mức mình tưởng như có thể phi cả xe lao xuống dòng sông mà mình đang đi qua.
Đó là một ngày đặc biệt, cơn sân ập đến chiếm trọn tâm trí hôm ấy đã khiến mình không thể không suy nghĩ về cuộc đời mình.
Rốt cuộc mình muốn gì?
Tiếp tục thế này thì ngày mai mình sẽ ra sao?
Thành công hay không thì chưa biết nhưng tâm hồn đã héo khô tàn tạ rồi thì có đáng để nỗ lực theo cách đang sống hay không?
Nếu mình tiếp tục cuộc sống như thế này thì liệu rằng có đáng sống hay không?
Chẳng lẽ cứ tiến về phía trước để rồi nhận lãnh một cô gái xù xì gai góc đến thế ư!
Cuộc đời này chỉ có thế thôi ư?
Rồi ta sẽ đi về đâu?
Trong cơn đấu tranh bởi những câu hỏi lớn ngày hôm ấy, xuất hiện 1 hình ảnh.
Hình ảnh hôm ấy không còn là căn nhà đẹp, con xe sang nữa mà lại chính là ông nông dân giản dị đến quê mùa nhưng ngập tràn một nguồn năng lượng của sự vững chãi, bình an. Kiểu bất chấp thế giới đua đòi, lao vào phía trước hào nhoáng thi nhau show hàng hiệu, tài khoản, du lịch, xe cộ, biệt thự,... Ta thì ngồi đây ăn khoai lang, dép chơi Bitis, áo quần mẹ mua thời sinh viên vẫn mặc tốt.

Thầy Quân là một hình tượng đã đập mạnh vào hệ tư tưởng của mình thời điểm đó.
Vào đời được hơn 30 năm gặp thầy mình mới nhận ra thế giới bên trong quan trọng đến nhường nào.

Kể từ hôm ấy, đến nay hơn 3 năm đã trôi qua.
Sáng hôm nay có 1 sự việc đã diễn ra tại BKE: một chiếc vỏ bánh sau khi ăn ko được dọn đi mà phơi bày 1 sự thật về nếp sống tỉnh thức. Nhân dịp một sự kiện gây chấn động như vậy mình đã biến nó thành 1 chiến dịch truyền thông nội bộ bằng 1 buổi sáng khủng bố toàn đội ngũ

Mình đã mượn chiếc vỏ bánh này để bắt đầu mạnh mẽ triển khai nếp sống tỉnh thức cùng anh em.

Điều đáng nói nhất mà khiến mình ngồi đây ghi lại sự kiện này ko phải nội dung sự kiện.
Mà mình phát hiện ra, ngay khi nhìn thấy chiếc vỏ bánh mình đã rất giận nhưng lạ lùng thay, chỉ sau một thời gian rất ngắn lòng mình bình yên trở lại.
Đây mới chính là chiếc vỏ mình mong được dọn dẹp nhất kể từ cái ngày muốn lao xuống dòng sông năm xưa_chiếc vỏ của sự sân giận luôn ẩn tảng bên trong nội tâm của mình.
Hạnh phúc thay, tâm mình đã hiền hòa hơn xưa rất nhiều.
Và mình đã dành hơn 3 năm qua để thuần hóa nó.
Có thể nó sẽ quá dài so với ai đó, nhưng với mình đấy là cả một hành trình hạnh phúc và trưởng thành từ bên trong, lần lượt mỗi ngày lột từng lớp mặt nạ, đối diện đến tận cùng những hạt mầm bất thiện để giờ đây, ngồi điểm lại em của ngày hôm qua và em của ngày hôm nay.
Thật là xứng đáng, bạn thân mến ạ
